Chiếc Bè
Có người kia đi đến một vùng
nước rộng, thấy mé mình đứng rất nguy hiểm và ghê sợ, còn mé bên
kia thì yên ổn và hiền lành. Muốn qua đó thì lại không cầu. Anh ta
bèn nghĩ cách bẻ cây làm tạm một chiếc bè để vượt sông. Sau khi đến
mé bên kia, anh ta nghĩ nhờ chiếc bè nầy mà qua được bên nầy, nên
anh ta luôn luôn đội chiếc bè trên đầu để giữ gìn nó. - Hỡi các
tỳ-kheo, người ấy có đối xử đúng với chiếc bè của anh ta không
? - Thưa Thế Tôn không ạ ! - Vậy thì người ấy đối xử chiếc bè
như thế nào cho phải lẻ ? Phải chăng nhờ nó mà ta qua được mé bên
kia, bây giờ ta không còn cần dùng đến nó nữa thì hãy để yên nó bên
mé sông hoặc thả trôi theo giòng nước mà đừng lưu luyến gì đến nó
nữa. Như thế mới đúng lẽ ! Giáo lý của Ta cũng chẳng khác gì chiếc
bè trên đây. Như vậy rồi các Ngươi cũng phải vứt bỏ giáo lý ấy đi
khi các Ngươi đã giác ngộ ... Cả những Thiện Ác nữa ... cũng cần
phải vứt bỏ hết ! ... |